Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 18: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 18 – Tài khoản nhỏ


Chương 18 – Tài khoản nhỏ...



Dưới ánh mắt khó hiểu của La Tiểu Lâu, cửa được mở ra, ba người mặc đồ trắng bước vào, một nhóm người được cấp trên cử xuống để kiểm tra chất lượng đều xuất hiện toàn bộ tại đây.

La Tiểu Lâu bất ngờ, chẳng lẽ linh kiện có vấn đề? Không thể nào, rõ ràng cậu đã kiểm tra trên mạng rồi cơ mà...

Dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú nhã nhặn, đôi mắt dưới gọng kính không che giấu được cảm giác nghiêm túc lạnh lùng, anh ta quét mắt một lượt gian phòng rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu là công nhân part–time ở đây?”

La Tiểu Lâu mơ hồ không hiểu ý của bọn họ, nhưng vẫn cẩn thận gật đầu.

Người thanh niên này bất ngờ quay lại nhìn những công nhân bên ngoài đang ló đầu vào xem, bèn bảo người phía sau đóng cửa lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt La Tiểu Lâu, từ tốn nói: “Tôi vừa theo dõi camera ghi lại, trong phòng làm việc của một công nhân lớn tuổi, cậu đã hoàn thành một linh kiện.”

Nhìn ánh mắt bình tĩnh mà vẫn có tia cảnh giác của La Tiểu Lâu, vẻ mặt nghiêm túc của người thanh niên liền tỏ ra nhẹ nhàng, từ trong một chiếc hộp mang theo bên người bỏ ra ba linh kiện, bày lên bàn La Tiểu Lâu. “Vậy, ba linh kiện này đều do cậu gia công?”

La Tiểu Lâu nhìn một chiếc linh kiện số 05 và hai chiếc số 17 trên bàn, trong đầu hiện lên ý nghĩ, lẽ nào cậu cải biến khiến linh kiện có vấn đề thật? Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu không muốn suy diễn nữa, cậu nặng nề gật đầu. Con đường chế tạo sư cơ giáp sau này của cậu, e rằng còn lắm gian truân, trách nhiệm này đây, cậu phải gánh lấy thôi.

“Giỏi lắm, nhóc con trốn cũng kĩ thật, làm bọn tôi phải nằm vùng chổm hổm đến tận 7 ngày liền!” Một thanh niên da đen phía sau cất tiếng, vò đầu La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu sững người không tránh, ngây ngẩn đứng nhìn.

Chàng trai da đen ngẩng đầu nhìn thanh niên nhã nhặn, rồi vô tư nói: “Sư phụ, mau xách cậu ta về đi, bên kia sốt ruột lắm rồi đấy.”

Người thanh niên liền mỉm cười, vẻ nghiêm túc lạnh lùng lúc trước dường như chỉ là ảo giác: “Chào em, anh là Thẩm Nguyên, là chế tạo sư cơ giáp của tập đoàn Khải Ân. Lần trước công ty của bọn anh có mời xưởng máy của em gia công một nhóm linh kiện, giao hàng đúng lúc, tất cả đều rất bình thường, thế nhưng khi đem kiểm tra, bọn anh vô ý phát hiện ra ba điều bất ngờ —— Cũng có thể nói là một chuyện đáng vui mừng, để xem em có thể mang đến những gì cho bọn anh.”

La Tiểu Lâu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghe lời nói này thì có vẻ như không phải là chuyện lớn.

“Được rồi, chỗ này không tiện nói, anh mong em có thể đi cùng bọn anh một chuyến, anh đã nhận được sự đồng ý của người quản lí các em rồi.” Thẩm Tuyên nói tiếp.

La Tiểu Lâu gật đầu, nếu muốn duy trì công việc part–time này thì sẽ không dại gì mà không đồng ý. Hơn nữa, ấn tượng của cậu với Thẩm Nguyên không đến nỗi tệ.

Ba người dẫn La Tiểu Lâu đi bằng một chiếc xe đang đỗ lơ lửng trên không, trong xe rộng rãi thoáng mát, và hiển nhiên là nó khác một trời một vực so với tốc độ lái xe điên cuồng của Nguyên Tích. Khi La Tiểu Lâu uống cốc cà phê ấm áp, thậm chí còn chẳng có cảm giác như đang ngồi trong một chiếc xe đang chạy hối hả.

Vài người tỏ ra rất thân mật với La Tiểu Lâu, chàng trai da đen kia là người nhỏ tuổi nhất trong đám, thỉnh thoảng còn pha trò với cậu vài câu.

Khi biết được La Tiểu Lâu là sinh viên của học viện quân sự St. Miro, cả ba người đều bất ngờ, anh chàng da đen vui vẻ gọi Thẩm Nguyên: “Sư phụ ơi, đàn em cùng trường với anh kìa!”

Tức thì ánh mắt La Tiểu Lâu sáng lên, lại càng có thêm thiện cảm với Thẩm Nguyên. Cậu đã nhận ra Thẩm Nguyên là người đứng đầu, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có học trò, kỹ thuật chắc chắn là cực đỉnh rồi.

Mặt khác, tuy ba người này ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất bất ngờ, người khiến cả viện nghiên cứu cao cấp của tập đoàn Khải Ân lộn xộn một trận lên như thế —— vậy mà lại là một thiếu niên, nhìn dáng vẻ của cậu thì cũng chỉ đến tầm 17 tuổi, chẳng lẽ cậu ta lại là đệ tử của một trường phái chế tạo cơ giáp cổ xưa nào đó? Bọn họ cũng không hỏi, chuyện này họ không nên tò mò nhiều làm chi. Chỉ cần mang thiếu niên này về thì khắc sẽ có cách giữ cậu ta ở lại tập đoàn Khải Ân.

Khi La Tiểu Lâu từ trong xe bước ra ngoài mới phát hiện, xe đã dừng lại tại một bãi đỗ xe khổng lồ lơ lửng trên bầu trời. Bãi đỗ xe kéo dài từ tầng trệt của một tòa cao ốc tới tận tầng thượng, cả công trình kiến trúc từ trên xuống dưới không hề thấy một đốt màu gỉ sắt nào.

La Tiểu Lâu hít một hơi, công ty này —— to lớn vật vã, cái công việc part–time trong một gian phòng bé tí tẹo của cậu đúng là chả thấm vào đâu.

La Tiểu Lâu vừa thấp thỏm vừa bất an bám sát theo đám người Thẩm Nguyên vào tòa cao ốc, đi thang máy lên tầng lầu tới phòng họp.

Khi La Tiểu Lâu được đưa tới cửa phòng, một người trung niên bên trong ngay lập tức đứng dậy, Thẩm Nguyên cung kính nói: “Thầy Địch Gia, đã tìm được người rồi ạ.”

Tinh quang chợt lóe lên trong mắt người trung niên, ông quan sát La Tiểu Lâu một hồi, sau đó kinh ngạc mà nhìn Thẩm Nguyên: “Chắc chắn là không nhầm đấy chứ?”

Anh chàng da đen giật giật môi, thế nhưng đứng trước mặt trợ lí, cậu ta không dám phát ngôn. Thẩm Nguyên cười nói: “Ban đầu em vốn cũng không tin, thế nhưng tự tay anh bạn nhỏ này đã làm ra, chắc chắn là sẽ không nhầm đâu ạ.”

Trong ánh mắt của người trung niên có điểm vui vẻ, bèn điềm đạm nói với La Tiểu Lâu: “Em ngồi đi.” Sau đó đem một chiếc hộp bên cạnh ra, nhẹ nhàng đặt lên trước mặt La Tiểu Lâu và nói: “Nếu được, tôi mong em có thể gia công hai linh kiện này trước mặt chúng tôi.”

Đâm lao thì phải theo lao, gần đây La Tiểu Lâu cũng vừa mới nghiên cứu tới linh kiện thứ 215, gần hết 1/3, trong lòng hơi lo lắng với hai linh kiện kia, nhưng cậu vẫn gật đầu, bắt đầu sắp xếp chiếc linh kiện nhỏ bé bên trong.

“Đều là linh kiện số 17, phải gia công cả hai ạ?” La Tiểu Lâu ngờ ngợ hỏi.

“Ừ, bởi vì chúng tôi tìm được hai loại linh kiện số 17 không giống nhau, mà dựa vào kiểm tra của chúng tôi thì được biết, gia công của cả hai loại linh kiện này đều do một người làm, có thể đó chính là em.” Thẩm Nguyên vừa nói vừa quan sát La Tiểu Lâu. Sắc mặt La Tiểu Lâu tái nhợt, khiến người ta có cảm giác cậu đang rất hồi hộp, liền lập tức bổ sung thêm: “Em cũng đừng bị áp lực quá, cứ thoải mái gia công hai cái đó đi, không đạt được yêu cầu thì cũng không sao cả.”

La Tiểu Lâu mỉm cười, linh kiện đã được cậu sắp xếp thành hai chồng. Tuy có rất nhiều người đang đứng bên cạnh chăm chú quan sát khiến cậu có áp lực thật, nhưng khi đã bắt đầu gia công, cậu có thói quen quên hết mọi sự vật hiện hữu xung quanh đi.

Tại sao gặp phải hai loại này, trong đầu La Tiểu Lâu hiện lên một ý nghĩ, lúc đó cậu dự tính ra ba loại phương án gia công, tất nhiên là đến cuối cùng chỉ dùng hai loại, thế nhưng còn loại thứ nhất, cũng bởi nó không thể tiết kiệm thời gian nên đã bị cậu vứt đi, chính xác thì cậu chỉ gia công một loại thôi.

Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu bắt đầu nhớ lại các bước gia công của mình, bắt tay vào làm.

La Tiểu Lâu tự động tiến hành theo cách tiết kiệm thời gian, đầu tiên cậu sử dụng một phương pháp cho mặt sau, đây là cách giảm bớt mười lăm bước. Cách này đa phần cậu đều dùng, cũng thuần thục nhất, sau mười phút, một linh kiện đã được hoàn thành.

La Tiểu Lâu không ngẩng đầu để chứng kiến một vài người đã bị shock, hiện tại trong đầu cậu chỉ đang chậm rãi nhớ lại cách làm thứ nhất, bắt tay vào làm. Tuy trên thực tế chỉ mới dùng đến một lần, nhưng dẫu sao cũng luyện tập vô số lần trong đầu rồi, còn tự tay vẽ hẳn ra giấy, La Tiểu Lâu vẫn còn ấn tượng mang máng, sau 17 phút, cậu đã xong.

Ánh mắt của người trung niên lóe sáng, cầm hai tổ linh kiện đã được La Tiểu Lâu gia công, đưa cho Thẩm Nguyên mang đi kiểm tra, còn mình thì cười tủm tỉm kéo La Tiểu Lâu qua, hỏi: “Anh bạn nhỏ, trong nhà em có người nào là chế tạo sư cơ giáp không?” Nếu như tìm được người thừa kế của một trường phái, thế này thì bội thu rồi!

La Tiểu Lâu trợn mắt thấy thái độ càng ngày càng khả nghi của người trung niên này, tuy rằng người trong nhà như thế nào cậu không biết, nhưng cậu cũng không cho rằng trong gia đình bà Kim hay thiếu tướng La có người làm nghề này, do dự một hồi, cậu thận trọng trả lời: “Em cũng không rõ lắm, nhưng chắc là không có đâu ạ, bởi vì không có ai nói cho em biết.”

Vừa nghe xong lời này, lòng Địch Gia ngay tức khắc thấy chán nản một nửa, ông nắm chặt tay La Tiểu Lâu, trịnh trọng hỏi lại: “Vậy em có thể nói cho tôi biết, hai phương pháp gia công này là em học với ai được không?”

Lo lắng một hồi, La Tiểu Lâu mới chần chừ đáp: “Em ăn ngay nói thật, em hy vọng mọi người cũng đừng gây khó dễ cho em. Đây chỉ là ý tưởng lung tung của em, bởi vì lúc đó em thiếu học phí, nên chỉ có thể nghĩ ra cách làm tiết kiệm thời gian hơn thôi ạ.” Trong hoàn cảnh này, nếu không khai thật, mà bị cả đám người như vậy nhìn chòng chọc thì lại càng phiền phức hơn nữa, chi bằng cứ khai thật đi.

Anh chàng da đen cuối cùng không nhịn được nữa bật cười, bị Địch Gia lườm một cái mới nghiêm chỉnh đứng một bên.

Lúc này, Thẩm Nguyên mang hai tổ linh kiện đi đã trở lại, “Thưa thầy, không sai, loại thứ nhất hiệu suất ứng dụng đạt 93%, loại thứ hai đạt 95%.”

Ánh mắt của Địch Gia phức tạp nhìn La Tiểu Lâu, cơ hồ ông chưa từng gặp được một thiếu niên nào lại có thiên phú thế này, hóa ra đó không phải là một phát hiện về một trường phái mới, viện của họ cũng không hề biết đến, cũng hoàn toàn không giống với bất kì lí thuyết gia công nào đã từng tồn tại.

Địch Gia thở dài, đánh mắt trao đổi với Thẩm Nguyên, một lần nữa lại kéo La Tiểu Lâu ngồi xuống ghế.

“Vậy em đã làm ra bao nhiêu phương pháp thay đổi gia công rồi?” Địch Gia trầm ngâm một hồi rồi mở miệng hỏi trước.

“3 loại ạ, chỉ có linh kiện số 05 và số 17, trên thực tế em cũng chỉ mới tiếp xúc với hai loại đó thôi ạ.” Ánh mắt La Tiểu Lâu trong veo trả lời.

“Vậy thế này đi, tập đoàn chúng tôi sẽ mua dứt hai phương pháp gia công linh kiện số 17 trong tay em, em xem có được không?” Sau khi đã chỉnh lại tâm trạng chán nản trong lòng mình, Địch Gia ngay lập tức khôi phục tài thông minh tháo vát, bắt đầu giành lợi ích vì công ty.
Khóe miệng La Tiểu Lâu chợt run rẩy, con mắt nhất thời sáng lên: “Cái này cũng có thể mua bằng tiền được ạ?” Oa, trời ơi, nhất định là con gặp may rồi, hiện tại con đang quá túng tiền đây này!

Địch Gia nhìn thiếu niên trước mặt trong nháy mắt đã biến thành một thằng nhóc nhà quê, bèn cười phải phép: “Tất nhiên rồi, hơn nữa, tôi sẽ cho em quyền lợi thỏa đáng nhất. Phương pháp gia công thứ nhất của em, có thể tiết kiệm thời gian, chúng tôi sẽ trả cho em 30,000 đồng Liên bang; Loại thứ hai, là phương pháp giúp đạt hiệu suất ứng dụng cao, trả cho em 60,000 đồng. Bởi linh kiện số 05 là linh kiện cấp một, ý nghĩa cải biến không lớn lắm, nhưng chúng tôi vẫn trả cho em 5,000 đồng Liên bang trở xuống.”

La Tiểu Lâu quá vui mừng mà không biết nói cái gì cho phải, cậu —— cậu đã có tiền! Là 95,000 đồng đó! Cậu muốn ngay lập tức ném thẳng 50,000 đồng vào mặt lão chủ nhiệm hói kia!

Người trung niên trước mặt này thực sự là càng tiếp xúc lại càng thấy quý, cư xử tốt, tác phong không tệ, nhất là đối đãi với cậu rất xởi lởi —— Chờ đã, không phải ổng có mục đích gì đấy chớ?

La Tiểu Lâu ngay tức khắc tỉnh táo lại, ho khan một tiếng, cẩn thận hỏi lại: “Sao lại giúp em ạ?”

Địch Gia cười tươi nhìn La Tiểu Lâu: “Quả nhiên là một thằng nhóc lanh lợi, tôi giúp em như vậy là hy vọng em sẽ ở lại làm part–time cho tập đoàn Khải Ân, dù sao với em, làm ở đâu cũng không quan trọng, nhưng tôi tin là đãi ngộ của chúng tôi ở đây hơn hẳn nơi xưởng máy bé nhỏ kia của em. Mà tôi cũng chỉ yêu cầu duy nhất một điều, nếu em còn có thể đổi mới thêm phương pháp gia công nào giống như thế này nữa, tới lúc muốn rao bán, tôi mong em sẽ ưu tiên cho tập đoàn của chúng tôi đầu tiên.”

La Tiểu Lâu ngầm tính toán, ngay lập tức như mở cờ trong bụng, nếu theo lời Địch Gia nói thì cậu hoàn toàn không bị thiệt thòi gì.

Rất sung sướng nhưng La Tiểu Lâu vẫn cẩn thận nói: “Được ạ, nhưng em có lời muốn nói. Em vẫn còn là sinh viên, không thể ký hợp đồng được, hơn nữa, em cũng không thể đảm bảo em sẽ tìm ra được thêm phương pháp gia công nào mới.”

ThẩmNguyên và mọi người xung quanh hiếm khi nào được chứng kiến cảnh một thiếu niên như một con hồ ly, phe phẩy cái đuôi mà thương lượng với bộ trưởng viện nghiên cứu của tập đoàn Khải Ân như vậy, tất cả đều phải cố nín cười. Địch Gia đành bất đắc dĩ: “Được, tùy em quyết định, dù sao em đến đây cũng không phải là ngồi mát ăn bát vàng, vẫn phải làm việc.”

La Tiểu Lâu tràn ngập vui vẻ, đem 2 bản thiết kế phương pháp gia công linh kiện số 17 ra, sau đó chăm chú nhìn Thẩm Nguyên chuyển khoản cho mình, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Giờ cậu cũng là người có tiền rồi nha, hê hê, khi nào về trước tiên phải nhồi đủ thịt gà thịt vịt thịt cá các loại vào tủ lạnh đã, mà xét thấy dạo gần đây Nguyên Tích xử sự cũng không tệ, mua thêm bánh ngọt cho vào trong cũng được, dù sao tủ lạnh cũng rộng lắm.

“Còn một chuyện nữa, Tiểu Lâu, em theo tôi vào gặp một người.” Địch Gia vừa đi ra khỏi phòng họp bỗng nhớ tới một chuyện, bèn quay lại, “Tiểu quỷ số đỏ, vừa đúng lúc hôm nay Nghiêm đại sư ở trong phòng nghiên cứu.”

Vài người bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt ước ao, La Tiểu Lâu theo Địch Gia đi tới trước cánh cửa một căn phòng.

Địch Gia dùng máy thông tin mở cửa, 5 phút đồng hồ sau, cửa mở.

La Tiểu Lâu vừa vào phòng thì ngay lập tức phải há hốc miệng. Căn phòng này cực kỳ lớn, so với căn nhà ba gian của La Tiểu Lâu còn lớn hơn gấp vạn, linh kiện cơ giáp chất thành đống khắp mọi nơi, máy thí nghiệm các loại bày biện xung quanh.

Trong phòng có mấy người trợ lí mặc đồ màu xám đang bận bịu, còn một người đàn ông lớn tuổi mặc áo blouse trắng thì đang tập trung nhìn một máy phản ứng.

Cứ như một nhà máy sản xuất nhỏ vậy, La Tiểu Lâu ngó thấy một loạt cơ giáp được đặt trong góc phòng, ánh mắt liền ngay tức khắc ngập tràn sự hâm mộ.

Nhân lúc người lớn tuổi đó rảnh rỗi, Địch Gia liền thuật lại tình huống của La Tiểu Lâu một cách ngắn gọn. Bởi vì cậu mới chỉ biết có 3 loại phương pháp cải biến, trong đầu cũng không có bản gốc, ông cũng không dám chắc có nên đưa La Tiểu Lâu vào đây không nữa.

Người lớn tuổi đó chỉ phất tay: “Anh đi đi, để nó ở lại.”

Vị Nghiêm đại sư này tuổi không còn trẻ, nhưng sự tinh anh trong mắt hãy còn khí thế mười phần.

Địch Gia trước khi đi còn đưa mắt ra hiệu với La Tiểu Lâu, nhìn cậu bằng ánh mắt cảm thông, rồi mới ra ngoài.

La Tiểu Lâu dúm dó đứng một chỗ, cũng chẳng dám quấy rối bọn họ, chỉ có điều, cậu cảm thấy rất có hứng thú với chuyện bọn họ đang làm.

Có linh kiện đã được gia công, nguyên liệu ban đầu cũng có, những thứ này bình thường không thể thấy, vừa lúc La Tiểu Lâu thấy tò mò, cảm giác thích thú tràn trề.

Chỉ trong chớp mắt, qua 3 hay 4 giờ, khi những người trợ lí đứng dậy ra khỏi phòng thì La Tiểu Lâu mới phát giác, bây giờ đã là 6 giờ. Mà hiện tại, trong phòng chỉ còn lại mình cậu và một ông già tính tình cổ quái kia.

Trời ơi, Nguyên Tích sẽ giết con mất! Tên kia mà đói bụng thì chuyện gì cũng làm được hết á.

“Đứng đần ra đấy làm gì nữa hả! Còn không mau ra đây giúp tôi? Nhìn mà cũng không biết đường à.” Ông già đó bỗng nhiên lạnh lùng cất tiếng.

Ông không mở miệng thì tôi làm sao mà dám tự động lớ xớ chứ, La Tiểu Lâu nhấm nhẳng trong lòng, đi qua giúp ông ta nhấc một khối linh kiện hình chữ nhật lên. Linh kiện này dùng để làm phần đầu gối cho cơ giáp, hôm qua La Tiểu Lâu mới học được. Cậu bèn tiện tay đẩy một khối nhô lên hợp lại vào bên trong, rồi nhấc lên cùng ông ta.

Ông già đó nhìn La Tiểu Lâu, cho đến khi đặt khối linh kiện kia xuống, mới chậm rãi hỏi: “Sinh viên năm nhất, mới chỉ tiếp xúc với ba loại linh kiện?”

Bị ánh mắt khinh thường này đảo qua, La Tiểu Lâu gần như muốn nói ‘Tôi có tội’ —— Nhưng lúc này, cậu hoàn toàn không biết, đây mới chỉ là khởi điểm, càng về sau cậu lại càng có nhiều ham muốn hơn nữa.

“Dạ, vâng ạ.” La Tiểu Lâu thành thật trả lời, ông già này thế nào mà lại tạo cho cậu một cảm giác giống Nguyên Tích thế, vẻ mặt đáng ghét cũng giống quá thể...

“Sau này theo tôi, nếu cậu thực sự quá ngu dốt, khiến tôi không hài lòng thì một tháng sau, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Ông già nói một thôi một hồi.

Ông tốt xấu gì cũng không hỏi ý kiến của tôi trước được hả, tôi vẫn còn có nhân quyền đấy nhá —— La Tiểu Lâu không nói gì mà chỉ nhìn ông ta.

“Được rồi, về trước đi! Cái gì cũng không biết, còn đứng ở đây chướng mắt!” Ông già ném cái gì đó trong tay lên mặt bàn, rồi đi ra ngoài trước.

“A, đại sư, đại sư có biết em chỉ có thể đến đây vào thứ Bảy Chủ Nhật không ạ?” La Tiểu Lâu cố lấy dũng khí hỏi, khiến ông ấy không hài lòng rồi ư? Chuyện này thì dễ lắm, như vừa mới nãy mắng xa xả người ta ra kia kìa! La Tiểu Lâu nghiệm ra, có vẻ trợ lí đã được tôi luyện đủ rồi nên chẳng ai phàn nàn gì.

Ngộ nhỡ ông già này không thèm nói lí lẽ, qua một tháng đuổi cậu đi, vậy thì part–time cậu cũng chẳng còn. Công việc ở xưởng máy nhỏ bé kia có khi sẽ không cần cậu nữa, chung quy thì xưởng máy đó cũng coi như là cấp dưới của tập đoàn Khải Ân này rồi.

Ông già quay lại nhìn La Tiểu Lâu mỉa mai: “Cậu cũng đã biết, vậy đến cuối tuần 8h có mặt, tôi cũng không thuê cậu để làm tri kỷ đâu —— Đừng có ngay cả vấn đề đơn giản như thế mà cũng đến hỏi tôi.”

“...” Ông Trời quả thực đang muốn thử thách con mà!

...

Cho dù có như thế nào thì lúc về La Tiểu Lâu cất bước cũng rất thoải mái! Tâm trạng đang sung sướng mờ! Giữa đường cậu còn dừng lại xuống mua bánh ngọt mà Nguyên Tích thích ăn, mua một con cá, thêm một khối thịt bò, còn lại là đặt hàng chuyển qua bưu điện cất vào tủ lạnh, nhiều quá không mang về nổi.

Lúc mở cửa, quả nhiên sắc mặt của Nguyên Tích đã khó coi lắm rồi, dù có nhìn thấy trong tay La Tiểu Lâu đang cầm hộp bánh ngọt nhưng hắn cũng vẫn nổi giận đùng đùng.

“Rốt cục cậu có tự giác biết mình là người của tôi không hả?” Nguyên Tích đứng ở cửa phòng bếp chất vấn —— Hắn thậm chí còn chưa thèm ăn cái bánh ngọt mà La Tiểu Lâu đã cố ý đặt trước chỗ ngồi của mình.

“Xin lỗi nhe, sau này về muộn tôi nhất định sẽ báo cho cậu biết, đói rồi hả, có ngay đây.” La Tiểu Lâu cười hi hi.

Nhìn dáng người La Tiểu Lâu nhỏ gầy hơn mình trong phòng bếp đang bận bịu, cơn tức giận của Nguyên Tích xẹp xuống, hắn nghĩ thầm trong lòng, nô lệ vốn do chủ nhân nuôi dưỡng, cậu ta làm như thế này quả thực khiến chủ nhân như hắn khó xử quá, chẳng lẽ cậu ta không thể không đi làm —— như thế thì mệt lắm. Cơ mà khi nhìn thấy nụ cười híp mắt kia của La Tiểu Lâu, cơn tức giận của hắn không còn nữa.

Nếu trong nhà hắn mà biết, dám dung túng cho một tên nô lệ như thế này, nhất đích sẽ cười hắn chết mất. Chân mày Nguyên Tích cau lại, không được, hắn phải giấu kín La Tiểu Lâu, không được để cho bất kỳ người nào trong nhà biết được.

Lời tác giả: (⊙o⊙) Mặc kệ có nói như thế nào thì, lần đầu tiên bé La Tiểu Lâu của chúng ta cũng có tài khoản riêng —— tuy rằng, còn lâu lâu lắm mới đủ...